Nội dung truyện
Trời đêm âm u, Nyanta đứng đợi trước cổng trường với ánh đèn đường vẫy nhẹ trên mái tóc đen dài. Ký túc xá dường như đã im bặt, chỉ có tiếng gió nhè nhẹ làm rơi những cánh lá khô. Bước chân nhỏ nhắn của Pomeko vọt đến, ánh đèn của đèn đường phản chiếu trong đôi mắt lấp lánh của cô. "Anh ơi, tại sao anh không tin em?"
Nyanta cảm thấy hơi thở rối rít, anh quay mặt tránh ánh đèn, "Em biết mình đã làm gì không?! Em đã phản bội tôi mà!"
Pomeko nhấn chặt môi, thấp thoáng nước mắt, "Anh tin em đi, em không phải là người đó."
Anh không thốt nên lời, chỉ ngước nhìn Pomeko với ánh mắt khép kín. Những ký ức mờ ảo như muôn lá rơi, xao xuyến anh trái tim. Bóng đêm trở nên lạnh lẽo, gió nhấp nhô những mái tóc cô, làm lộ ra đôi tai bé nhỏ.
"Anh tin em, Nyanta," Pomeko nói, giọng cô chạm đến linh hồn anh. "Em sẽ chờ, cho đến khi ánh sáng trở lại trong lòng anh. Đừng rời bỏ em, hãy tin em, Nyanta."
Anh nhìn cô, khám phá trong đôi mắt nhỏ bé ấy những tia sáng của hy vọng, dần chân thành ẩn chứa. Khoảnh khắc im lặng kéo dài, chỉ tiếng gió vùi lấp không gian. Rồi, với một nụ cười nhẹ, Nyanta bước nhanh lại gần Pomeko, ôm cô vào lòng.
"Em đã biết, Pomeko. Anh tin em," anh nói, giọng thấp dịu như cơn gió vờ lờ. "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, cùng chia sẻ niềm vui và nỗi buồn. Từ giờ, không còn gì có thể chia rẽ chúng ta nữa."
Hai tâm hồn gặp nhau trong bóng đêm, hòa quyện thành một, và mặc cho thời gian trôi đi, tình yêu của họ sẽ mãi mãi vững bền, như hình bóng vu vơ trên mặt hồ trong veo.
Xem thêm
Bạn cần đăng nhập để bình luận